Header Ads

Sóng bắt đầu từ gió, gió bắt đầu từ đâu, em cũng không biết nữa, khi nào ta yêu nhau!

Google hôm nay đã đổi logo trang chủ thành hình của nữ nhà thơ Xuân Quỳnh nhằm kỷ niệm 77 năm ngày sinh của bà. Nữ thi sĩ tài hoa cùng chồng Quang Vũ đã có hàng loạt những bài thơ nổi tiéng, gắn liền với nhiều thế hệ anh em chúng ta, điển hình như bài Sóng hay thậm chí là “Thuyền và Biển” vốn đã được phổ nhạc, làm thổn thức hàng triệu trái tim đang yêu. Hồi đó mình làm quen với mấy em gái cũng hay trích thơ hoặc nhạc của Xuân Quỳnh để tán.
Sơ một chút về tiểu sử của Xuân Quỳnh, bà tên thật là Nguyễn Thị Xuân Quỳnh, sinh ngày 6/10/1942 tại làng La Khê, nay thuộc quận Hà Đông, Hà Nội. Xuất thân là một diễn viên múa tài năng, Xuân Quỳnh được tuyển vào Đoàn Văn công nhân dân Trung ương và từng nhiều lần đi biểu diễn ở nước ngoài. Đến năm 1960, Xuân Quỳnh mới bắt đầu theo đuổi đam mê sáng tác thơ. Xuân Quỳnh theo học Trường bồi dưỡng những người viết văn trẻ (Khoá I) của Hội Nhà văn Việt Nam. Sau đó, bà làm việc tại báo Văn nghệ, báo Phụ nữ Việt Nam và nhà xuất bản Tác Phẩm Mới.

Những vần thơ Xuân Quỳnh đậm chất lãng mạn với những ngôn từ giàu cảm xúc, chất thơ trữ tình thể hiện một tâm hồn nhạy cảm, một trái tim yêu đương cháy bỏng. Có thể nói, thơ Xuân Quỳnh bao hàm trọn những cung bậc cảm xúc khác nhau của tình yêu, từ khát khao tìm kiếm tình yêu “Núi cao biển rộng sông dài/ Tôi đi khắp chốn tìm người tôi yêu” trong bài Thơ viết tặng anh, cho đến những âu lo khắc khoải mơ hồ trong tình yêu “Lời yêu mỏng mảnh như màu khói/ Ai biết lòng anh có đổi thay?” trong bài Hoa cỏ may hay cả những lời tỏ tình ngọt ngào như “Trái tim nhỏ nằm trong lồng ngực/Giây phút nào tim chẳng đập vì anh” trong Chỉ có Sóng và Em. Thơ bà cũng đã trở thành cảm hứng cho sự ra đời của nhiều bản tình ca ngọt ngào như Thơ Tình Cuối Mùa Thu hay Thuyền và Biển.

Bên cạnh thơ tình, Xuân Quỳnh còn sở hữu tập thơ thiếu nhi nổi tiếng - Bầu trời trong quả trứng. Những vần thơ nhẹ nhàng trong sáng như tâm hồn con trẻ, khắc họa góc nhìn của những đứa bé về thế giới và những người xung quanh bằng thứ ngôn ngữ giản dị, ngộ nghĩnh, nhưng ẩn bên trong đó là những triết lý sâu sắc về cuộc sống mà mỗi người thuộc mọi lứa tuổi đều có thể cảm nhận theo cách riêng của mình.

Bấm để mở rộng...

Một số bài thơ tiêu biểu của Xuân Quỳnh

Thơ Tình Cuối Mùa Thu

Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa thu đi cùng lá
Mùa thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh mang
Mùa thu vào hoa cúc

Chỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và em
Là của mùa thu cũ
Chợt làn gió heo may
Thổi về xao động cả:
Lối đi quen bỗng lạ
Cỏ lật theo chiều mây
Đêm về sương ướt má
Hơi lạnh qua bàn tay

Tình ta như hàng cây
Đã qua mùa gió bão
Tình ta như dòng sông
Đã yên ngày thác lũ
Thời gian như là gió

Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại…
– Kìa bao người yêu mới
Đi qua cùng heo may

Tự Hát

Chả dại gì em ước nó bằng vàng
Trái tim em, anh đã từng biết đấy
Anh là người coi thường của cải
Nên nếu cần anh bán nó đi ngay

Em cũng không mong nó giống mặt trời
Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống
Lại mình anh với đêm dài câm lặng
Mà lòng anh xa cách với lòng em

Em trở về đúng nghĩa trái tim
Biết làm sống những hồng cầu đã chết
Biết lấy lại những gì đã mất
Biết rút gần khoảng cách của yêu tin

Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em
Biết khao khát những điều anh mơ ước
Biết xúc động qua nhiều nhận thức
Biết yêu anh và biết được anh yêu

Mùa thu nay sao bão giông nhiều
Những cửa sổ con tàu chẳng đóng
Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm
Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh

Em lo âu trước xa tắp đường mình
Trái tim đập những điều không thể nói
Trái tim đập cồn cào cơn đói
Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn

Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi

Sóng

Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể

Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ

Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?

Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau

Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức

Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh – một phương

Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở

Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa

Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ

Thuyền Và Biển

Em sẽ kể anh nghe
Chuyện con thuyền và biển:

“Từ ngày nào chẳng biết
Thuyền nghe lời biển khơi
Cánh hải âu, sóng biếc
Đưa thuyền đi muôn nơi

Lòng thuyền nhiều khát vọng
Và tình biển bao la
Thuyền đi hoài không mỏi
Biển vẫn xa… còn xa

Những đêm trăng hiền từ
Biển như cô gái nhỏ
Thầm thì gửi tâm tư
Quanh mạn thuyền sóng vỗ

Cũng có khi vô cớ
Biển ào ạt xô thuyền
(Vì tình yêu muôn thuở
Có bao giờ đứng yên?)

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu

Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau – rạn vỡ

Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió“
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố

Nói cùng anh

Em vẫn biết đấy là điều đã cũ
Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu:
Sự gắn bó giữa hai người xa lạ
Nỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau

Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn
Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi
Niềm đau đớn tưởng như vô tận
Bỗng có ngày thay thế một niềm vui

Điều hôm nay ta nói, ngày mai
Người khác lại nói lời yêu thuở trước
Đời sống chẳng vô cùng, em biết
Và câu thơ đâu còn mãi ngày sau

Chẳng có gì quan trọng lắm đâu
Như không khí, như màu xanh lá cỏ
Nhiều đến mức tưởng như chẳng có
Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang

Nhưng lúc này anh ở bên em
Niềm vui sướng trong ta là có thật
Như chiếc áo trên tường, như trang sách
Như chùm hoa mở cánh trước hiên nhà

Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa
Tình anh đối với em là xứ sở
Là bóng rợp trên con đường nắng lửa
Trái cây thơm trên miền đất khô cằn

Đó tình yêu em muốn nói cùng anh
Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng
Lòng tốt để duy trì sự sống
Cho con người thực sự người hơn.

Một bức thư mà chồng Lưu Quang Vũ gởi Xuân Quỳnh, phần nào cung cấp một góc nhìn về những cảm xúc trong thơ của bà, phần nào giúp chúng ta hình dung có một thời người ta yêu nhau như thế. Và cũng tiếc cho một mối tình đẹp nhưng lại kết thúc cùng nhau trong một tai nạn thảm khốc.

Tối chủ nhật 3-10-1976
Quỳnh thương yêu

Tối nay em nghỉ ở đâu, Đà Nẵng, Bình Định hay Quy Nhơn, xa anh, xa Mí và các con lắm rồi. Và thư này đến em thì em đã ở Sài Gòn. Thương em đi đường một mình, buồn và vất vả. Anh định viết thư cho em ngay hôm sau, nhưng tíu tít lên vì việc cơ quan và Mí.
Buồn vì lúc tiễn em đi, vội quá, chưa kịp nói gì tàu đã chạy. Hôm ấy (1/10) anh về tới nhà thì MÍ đang ăn cơm với cô Thơ, chơi ngoan, biết hát thêm bài “Đêm váo oa” (Đêm pháo hoa). Đến tối thì khóc gọi mẹ, chú Điền đưa đến nhà cô Mai Hương chơi. 9 giờ tối mới về, ăn rất nhiều cơm và bánh, no những vẫn không chịu ngủ, gọi mẹ, anh bắt nó nằm nhắm mắt lại, nó ngoan lắm, nằm im, nhưng không ngủ, cứ lấy tay đập đập xuống gối và gọi khẽ “tìm mẹ, tìm mẹ”. Nó trằn trọc suốt đêm gần 11 giờ mới ngủ. Nhưng ngủ một mạch đến sáng, không tè dầm. Sáng mở mắt ra đã gọi mẹ.

Tối hôm (2/10) anh đưa Mí đi chơi, cho nó ăn phở. Tuấn Anh cũng về chơi với em rồi đi xem vô tuyến. Mí ngủ sớm nhưng đến 2, 3 giờ thì dậy khóc đòi mẹ, ăn bánh “từ từ sữa” mất đến 2 tiếng mới ngủ lại. Anh thức đêm làm việc, dỗ con xong lại ngồi viết tiếp đến sáng. Hôm nay chủ nhật. Mí cũng chơi ngoan, ăn nhiều cơm. Đã biết nói “Mẹ đi tác”, “mẹ đi dài đoòng” nhưng đến tối vẫn ngơ ngẩn buồn, thỉnh thoảng lại ngồi thần ra gọi mẹ. Anh bế nó đi xuống đường, cho nó quên, nhưng lúc về, lên cầu thang nó đã nói “về mẹ, về mẹ” Nó tưởng về nhà là sẽ lại có mẹ.

Nhưng nói chung, Mí ngoan, ngoan hơn anh và em tưởng. Khỏe, ăn nhiều. Anh cũng bận nhiều, bận việc cơ quan nhiều nơi đặt viết bài, và mình cũng muốn viếc nhiều thứ, bận quá cả lên. Nhưng nhất là nhớ em, buồn lắm. Vậy em có hớ anh không? Sống gần anh, anh làm cho em bực nhiều, khổ nhiều phải không, bực vì tính lười tính ẩu của anh. Em yêu tâm, giữ gìn sức khỏe và gắng làm việc được, phải viết thư về 51 Trần Hưng Đạo cho anh. Đừng lo gì cho anh và con. Bố con anh sẽ thu xếp được. Xa em, nhớ em, ân hận lúc ở bên em chẳng giúp gì được em nhiều. Chúng mình sống với nhau đã ba năm, bao vất vả bận rộn, đã lúc nào thanh thản ở bên nhau. Mong và tin rằng năm 1977 này, anh và em sẽ làm việc được nhiều và em sẽ có thời giờ và sức khỏe hơn.

Em đi trong lúc người chưa được khỏe, vừa ốm dậy mà chưa được nghỉ ngơi, anh rất lo. Nếu ở trong đó tiền nong eo hẹp thì em cứ tiêu cho thoải mái, mua được cái gì thì mua không mua được thì thôi.

Anh chưa gặp Đ.Hải, Nhàn cũng chưa gặp được anh Vu, nhưng mọi việc ở nhà anh sẽ thu xếp được. Tuấn Anh tối nào cũng về. Kít ăn cơm với bà, anh ăn cơm ở Nguyễn Công Trứ. Hôm qua làm việc bận, ở lại trưa ở cơ quan và ăn cơm với L.V.Thảo.
Nhớ em lắm, cái phòng của mình nhỏ thế mà trở nên trống trải vô cùng. Yêu em và muốn được ở bên em mãi mà sống, mà làm việc. Em đi xa đừng buồn nhiều, nhớ đến anh, lúc nào anh cũng nghĩ về em, yêu em.

Muốn viết dài cho em, nhưng để hôm sau. Mong được tin em đến Sài Gòn bình an.
Hôm em nhiều
“Mí a vờ mẹ Quỳnh yêu túy”
Anh của em (Vũ)

Bấm để mở rộng...



from Bài trang chủ
via

Không có nhận xét nào

Được tạo bởi Blogger.